Trước thềm SEA Games 30, Oanh bị mất ngủ triền miên và từng rất lo lắng với áp lực thành tích?
- Mỗi giải đấu đều có những đối thủ khác nhau, những tình huống bất ngờ xảy ra trong cả tập luyện, thi đấu và đôi khi không thể lường hết được.
Trong quá trình chuẩn bị cho SEA Games 30, tôi luôn ấp ủ, đặt mục tiêu sẽ hoàn thành tốt cả 3 nội dung thi đấu. Tôi xin phép gia đình ít về nhà để tập trung toàn bộ năng lực, thời gian cho đấu trường thể thao khu vực.
Những khó khăn về lịch thi đấu tại SEA Games thì nhiều người đã biết (sáng thi đấu 5000m xong đi kiểm tra doping, không được nghỉ ngơi và tối bước vào so tài 3.000m vượt chướng ngại vật – PV), điều làm tôi lo lắng còn là chứng mất ngủ triền miên từ giữa tháng 4/2019 kéo dài cho tới hết SEA Games giữa tháng 12/2019.
Trong khoảng thời gian đó, đỉnh điểm tôi mất ngủ trắng 3 ngày. Nhiều hôm tôi cứ phải gồng mình lên ra sân, “đánh thức” mình, đưa tinh thần của mình lên cao hơn để hoàn thành giáo án chuyên môn.
Có những ngày mệt quá tôi phải nhắn tin xin phép HLV cho nghỉ 1 buổi để trấn an tinh thần, lấy lại sức khỏe.
Trong chuyến tập huấn Trung Quốc trước thềm SEA Games, tôi hy vọng khi thay đổi môi trường, tập luyện tập trung cao độ hơn sẽ cải thiện tình trạng nhưng vẫn thế! Càng gần SEA Games, áp lực đối với tôi càng lớn.
Nó cứ như một vòng tròn bất tận, mất ngủ thì sức khỏe không đảm bảo dẫn tới tập không tốt. Tập không tốt thì lại lo lắng và mất ngủ… Lúc đó vì sắp thi đấu nên tôi hạn chế dùng thuốc vì sợ ảnh hưởng tới kết quả. Tôi chỉ dùng dược phẩm chức năng nhưng không mang lại kết quả như mong muốn.
Điều gì đã giúp Oanh vượt qua cái “vòng tròn luẩn quẩn” cứ mất ngủ - tập luyện không tốt - lo lắng – mất ngủ… ấy để “bùng nổ” ở SEA Games 30?
- Tôi đã rất lo lắng, tình trạng càng ngày nặng hơn, ngay cả khi đã có mặt ở Philippines, đêm trước khi thi đấu. Giờ nhìn lại, có thể lúc đó do tôi cuống quá, chưa tìm được giải pháp cho riêng mình.
Tôi đã tâm sự với nhiều người thân, bạn bè, thầy cô, đồng đội… Mọi người đều đưa ra cho tôi những lời khuyên nhưng nói gì thì nói cũng chỉ được lúc đó thôi. Cuối cùng chỉ có bản thân mới có thể giúp chính mình vượt qua được.
Tôi tìm thấy động lực từ những tình cảm mà tất cả mọi người xung quanh đã dành cho mình lúc khó khăn, từ trong quá khứ tới hiện tại, từ thời điểm tôi bị bệnh và đã vượt qua.
Tôi tự nhủ, mình đã dùng ý chí, tinh thần để vượt qua những đêm dài mất ngủ, để luyện tập suốt một thời gian dài, vậy thì sao không thể cố nốt một lần nữa? Trước khi tôi bước vào thi đấu, một người bạn nói với tôi rằng: Trong lúc tập luyện mình đã cố rất nhiều rồi. Tại sao trong thời khắc quyết định như SEA Games mình lại không thắng được? Mình hãy làm điều gì để không phải hối tiếc ở khoảnh khắc cuối cùng ấy!
Khoác trên mình màu cờ sắc áo Việt Nam, chứng kiến các đồng đội, VĐV các môn khác thi đấu thành công, mang vinh quang về cho Tổ quốc tôi lại cảm thấy rất xúc động.