Hiện nay ở nước ta, việc học tập của học sinh nhận được sự quan tâm rất lớn từ phía nhà trường, gia đình, người thân, thậm chí cả xã hội và nhiều người mắc bệnh thành tích. Điều đó vô tình khiến việc học trở thành cuộc “cạnh tranh” và tạo áp lực vô hình rất lớn lên học sinh. Giáo sư nghĩ sao về điều này?
- Đó là vấn đề biểu hiện ở mọi đối tượng. Học sinh thì quá chú trọng đến điểm số, thành tích mà thiếu hiểu biết xã hội, thiếu kỹ năng sống, còn sinh viên ra trường thiếu kiến thức thực tế. Giáo viên hay nhà trường cũng dung túng, bao che lỗi của học sinh do sợ ảnh hưởng thi đua hàng tuần của lớp, trường... Điều đó làm mất niềm tin của xã hội vào giáo dục.
Thực tế thấy rằng, khi trường phái Thực nghiệm bị vùi dập trong mưa "gạch đá" nhưng khi hỏi học sinh từng học ở thực nghiệm hay giáo viên, tôi dường như không thấy có bất kỳ sự dao động nào. Họ đều cho rằng bị hấp dẫn bởi những bài học luôn hàm chứa tư duy mới mẻ, sinh động. Tôi nghĩ đó đã là những phần thưởng quá quý giá đối với những người làm giáo dục, ông có nghĩ vậy không?
- Đó là niềm an ủi lớn nhất đối với tôi. Tôi có thiện chí, thiện tâm.Có cái thiện tâm ấy thì mới có cơ sở để tồn tại.
Tôi nhớ có một cậu học sinh kể với tôi thế này: "Em ngồi ở sân bay Đan Mạch, nhìn thấy một người ở phía xa và nghĩ là người Việt Nam nên đến gần và trò chuyện. Người đó nói rằng em có phải là học sinh trường Thực nghiệm không, bảo có một điều gì khác biệt lắm".
Hay có người nói với tôi rằng "Trò của thầy, đứa nào ra đứa nấy". Đó là phần thưởng lớn nhất đối với tôi rồi.
Nhưng không phải tất cả học trò đều phù hợp với phương pháp giáo dục của ông. Đó có là lý do chúng ta cần có nhiều cơ hội để chọn lựa?
- Nhưng đó là tất yếu của lịch sử. Nó là phương pháp tất yếu phải đến. Chứ không phải là cái may rủi cá nhân. Tôi ví dụ thế này: Hàng tỷ năm con người hay con vật trên thế giới, tất cả đều phải đi bộ. Nhưng cuối thế kỷ 19, con người không đi bộ nữa, họ nghĩ ra cái xe đạp. Đấy là lao động trí óc. Đến nửa đầu thế kỷ 20 đã có con tàu vũ trụ. Một tư duy giải phóng, mọi thứ sẽ đi nhanh. Nền giáo dục một khi được giải phóng, dân tộc sẽ phát triển nhanh lắm.
Cho nên nền giáo dục cần phải có một đầu óc nào đó dẫn dắt thì đất nước mới phát triển đi lên được. Tôi là người làm khoa học thuần tuý, theo đúng nghĩa đen. Chương trình công nghệ là tất yếu của lịch sử, lịch sử không thể không đi qua được. Công nghệ chẳng qua là quá trình tất yếu và tối ưu. Đã là công nghệ thì nó rất chắc chắn, vững chắc, ai làm cũng được.
Bản tính một người gốc miền Trung điển hình là cương trực. Thêm nữa những người làm khoa học thường cá biệt, rất quyết liệt, cứng đầu, hay tranh luận và theo đuổi đến tận cùng vấn đề ấy. Có phải điều đó là một rào cản đối với ông?
- Tôi sống rất thật. Tôi sống một cách tự nhiên.
Tôi nhớ có một chuyện thế này về nhà khoa học Ga-li-lê. Lúc ấy ông bị nhà thờ buộc phải tuyên thệ là Trái Đất đứng yên (từ bỏ lý thuyết của ông rằng Trái Đất quay quanh Mặt Trời) thì ngay sau khi quay đầu lại, Ga-li-lê đã thì thầm: "Dù sao nó vẫn chuyến động".
Hay như nhà triết học Socrates. Ông ấy bị buộc tội là làm hư hỏng lớp thanh niên, đang vận động lớp thanh niên sống cách khác. Nếu ông ấy thừa nhận là sai lầm thì ông ấy sẽ được tha tội chết. Nhưng ông ấy không thừa nhận. Có một cậu học trò khóc với ông bảo rằng "thầy chết oan". Ông mới bảo rằng "Thế con muốn ta chết có tội à".
Điều đó để nói rằng nếu có một lòng tin chính kiến, thì người ta tin vào điều người ta làm. Nên sau này đến lượt tôi, tôi tin vào những điều tôi làm vì tôi cả đời cống hiến cho khoa học. Từ năm 18, 19 tuổi cho đến ngày nay tôi không một ngày rời xa nhà trường.
Ga-li-lê là nhà khoa học nổi tiếng thời Cổ đại, ông sinh ra ở thành Pisa Italia. Suốt đời ông theo đuổi chân lý, hiến thân cho khoa học, dám giữ vững nguyên tắc của mình. Ông bị kết tội vì dám tuyên bố: Trái đất quay quanh Mặt trời.
Hơn 300 năm sau, năm 1979 Tòa thánh La Mã đã công khai sửa cho Ga-li-lê. Giáo hoàng chính thức tuyên bố, phán quyết của Tòa thánh La Mã đối với Ga-li-lê là sai lầm nghiêm trọng. Lịch sử cuối cùng đã có pháp quyết công bằng đúng đắn đối với nhà khoa học vĩ đại này, tên tuổi của Ga-li-lê mãi mãi được loài người kính trọng.